BIỂU CẢM VỀ NGƯỜI BÀ

*
thư viện Lớp 1 Lớp 1 Lớp 2 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 11 Lớp 12 Lớp 12 Lời bài xích hát Lời bài xích hát Thi demo THPT non sông Thi test THPT quốc gia Tổng hợp kiến thức và kỹ năng Tổng hợp kiến thức Thi demo Đánh giá năng lực Thi thử Đánh giá năng lực

top 30 bài văn biểu cảm về bà (hay nhất)


minhmangreen.com xin ra mắt Top 50 bài văn đứng top 30 bài văn biểu cảm về bà (hay nhất) sách cánh diều giỏi nhất, tinh lọc giúp học viên lớp 10 viết các bài tập có tác dụng văn tốt hơn. Tài liệu tất cả có những nội dung chính sau:

Mời chúng ta đón xem:

Top 30 bài bác văn biểu cảm về bà

Dàn ý Viết bài bác văn biểu cảm về tín đồ bà yêu thương của em.

Bạn đang xem: Biểu cảm về người bà

1. Mở bài:

* reviews chung:

- Bà ngoại của em.

- yếu tố hoàn cảnh sống của bà...

2. Thân bài:

* Tả bà:

+ ngoại hình:

- Tuổi tác, hình dáng, gương mặt...

+ Tính nết:

- Siêng năng, phải cù, nhiều tình thương đối với con cháu.

(Thể hiện tại qua lời nói và hành động).

3. Kết bài:

* cảm xúc của em:

- Em cực kỳ yêu quý, kính phục bà.

- ao ước có cơ hội được nghỉ ngơi lâu mặt bà.

Video cảm xúc về bà

Viết bài xích văn biểu cảm về người bà kính yêu của em – mẫu 1

Bà ngoại đó là người em vô cùng yêu dấu và kính trọng. Bà luôn có giành riêng cho em một tình cảm nóng áp, khiến cho em luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mỗi lúc ở mặt bà.

Bà ngoại của em năm nay bảy mươi sáu tuổi, làn tóc của bà đã chấm bạc, hai con mắt của bà đã bao gồm nếp nhăn của tuổi già. Nhưng nó càng tạo nên sự nhân từ hậu, hiền từ trong đôi mắt bà thêm nóng áp, chan chứa yêu thương. Em vô cùng yêu đôi mắt của bà, bởi lúc như thế nào bà cũng nhìn em bằng ánh nhìn nhân hậu, ngọt ngào nhất, đưa về cho em cảm hứng yên bình, chở bịt như lúc còn nhỏ dại vậy. Bà nước ngoài em mặc dù đã to tuổi tuy thế bà vẫn rất cấp tốc nhẹn, khỏe mạnh mạnh, những các bước nhà bà vẫn thực hiện rất thành thạo và khéo léo, mỗi lần về thăm bà thì bà ngoại lại tạo cho em hầu hết món ăn uống thật ngon như: thịt kho tàu giỏi sườn xào chua ngọt…, không phần đông vậy, bà còn dạy dỗ em làm đông đảo món ăn đơn giản và dễ dàng nên những lần được về thăm bà thì em đều thấy rất vui vẻ.

Khi còn nhỏ, vì bố mẹ em bận công tác nên mẹ em vẫn gửi em đến bà ngoại chăm sóc, bà đã âu yếm cho em cực kì chu đáo, yêu thương thân thương em từ phần nhiều thứ nhỏ nhặt nhất, dạy em phần đông điều giỏi lẽ đề nghị và kể đến em thiệt nhiều mẩu truyện cổ tích thú vị. Bà giỏi kể cho em về mẩu chuyện chàng Thạch Sanh dũng mãnh giết đại bàng cứu giúp công chúa Quỳnh Nga, tuyệt cô Tấm nhẹ hiền bước ra từ trái thị, nàng Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn… Những mẩu chuyện của bà gắn sát với phần đông kí ức tuổi thơ của em. Bà ngoại là 1 trong những người khôn cùng đảm đang, tháo vát. Lúc còn trẻ bà sẽ vừa lo việc đồng áng, vừa quan tâm cho năm người con thơ dại, tuổi nạp năng lượng tuổi lớn, bà em hoàn toàn có thể làm được không hề ít thứ, như bện chổi, đan rổ, có tác dụng quạt nan… Bà em rất khéo tay bắt buộc những đồ dùng dụng nhưng mà bà tạo sự đều vô cùng ưa nhìn và xinh xắn. Và hiện nay, mặc dù bà đã béo tuổi nhưng mà bà vẫn làm những công việc âu yếm vườn tược, trồng rau, trồng quả…Bà luôn nói với chúng em nếu không làm gì mà chỉ ngồi một khu vực thì bà rất bi đát tay, bi đát chân, vày vậy mà bà trồng trọt, chăn nuôi như một điều vui của cuộc sống.

Tuy em cần thiết thường xuyên về viếng thăm bà ngoại mà lại tình cảm yêu dấu của em giành riêng cho bà thì không bao giờ phai nhạt, đông đảo kí ức bên bà luôn luôn sống động trong thâm tâm hồn, nhắc nhở về tấm lòng nhân hậu, thân thương của bà dành cho em.

Em muốn bà sống thật lâu thuộc với chúng em để bọn chúng em hoàn toàn có thể yêu thương, phụng chăm sóc bà, báo ơn phần làm sao công ơn dưỡng dục của bà dành riêng cho chúng em.

*

Viết bài văn biểu cảm về bạn bà thương cảm của em – chủng loại 2

Em được sống trong một gia đình đầy ắp tình thương cùng sự hòa thuận. Fan được thương mến và tôn trọng tuyệt nhất là bà của em. Với em, bà là cơn mưa mùa hạ tưới mát mang đến tuổi thơ của em.

Bà đã xung quanh bảy mươi tuổi, như tín đồ xưa hay nói đó là tuổi “xưa ni hiếm”. Bà đã già nhưng mà vẫn cấp tốc nhẹn và bền bỉ lắm. Khuôn khía cạnh thanh tú của bà in đầy các vết nhăn của thời hạn và sự lo âu, vất vả. Bà trông như cây mai ốm guộc, miếng mai cơ mà rắn rỏi, vững vàng. Mái tóc bà vẫn sớm bội bạc trắng. Đôi mắt nhìn em thật nhân từ. Đôi tay của bà gầy guộc, các đường gân và mạch máu nổi rõ lên, nhưng mà vẫn nhanh nhẹn toan lo được đủ việc trong gia đình.

Mẹ vẫn thường nói cùng với em, cả đời bà vất vả quá, khi trẻ lo toan vấn đề nhà để ck yên tâm đi chiến đấu, nay lại quan tâm gia đình để các con phấn đấu vươn lên, rồi bà lại chuyên chút các cháu để bọn chúng trưởng thành. Vậy là từng nào gánh nặng mái ấm gia đình một mình bà đảm trách hết. Ở trong nhà, bà luôn là trung trung tâm hòa giải hồ hết chuyện, bà thường nói: “Chuyện vào nhà, cứ mập thì xem là nhỏ, mà nhỏ tuổi thì coi như là không có thì phần nhiều chuyện đã êm đẹp nhất cả thôi”.

Tuy bà đã nhiều tuổi nhưng rất chăm chỉ tập thể thao buổi sáng. Bà cứ chê bạn thân trẻ chúng tôi học nhiều và lại ham ngủ, ít tập tành. Câu hỏi nhà nhiều vậy nhưng mà bà tôi vẫn tham gia lành mạnh và tích cực các vận động xã hội. Bà gia nhập Hội đàn bà phường, Hội hòa giải, Hội từ thiện… người nào cũng quý thích bà, có việc gì mọi tín đồ thường tới hỏi với nghe bà phân tích. Bà tôi ko khéo nói, nhưng mà bà nói lại vừa lòng tình hợp lí nên dễ thuyết phục hầu như người. Vừa rồi, nhà bác hàng xóm sơ ý bị cháy, bà lôi kéo mọi người trợ giúp để thừa qua khó khăn buổi đầu. Tôi thật sự trường đoản cú hào về bà mình. Bà sống đơn giản và khiêm nhường. Những bữa ăn của gia đình em dưới tay bà thật nóng cúng. Bà khéo chiều lòng được các bạn với số đông món ăn dân dã nhưng ngon lành, sạch sẽ. Nhà gồm máy giặt mà lại bà vẫn động viên mọi người giặt tay rồi hãy cho vô máy. Bà bảo như vậy sạch hơn.

Kỉ niệm sâu sắc nhất là lần em bị nóng dịch. Vào trạng thái nóng bức li bì, em nên đi viện một tuần. Bà luôn ở bên em, các lần bừng tỉnh giấc em thấy song mắt lo ngại của bà, phần đông cử chỉ âu yếm, dịu nhàng, rất nhiều lời cồn viên, an ủi của bà ngoài ra có sức mạnh hơn thuốc. Em phục hồi dần, và lúc đó bắt đầu thấy bao gồm vài ngày nhưng đôi má bà hõm sâu, làn tóc bà bạc bẽo thêm nhiều. Lòng xúc động sâu sắc, em nạm chặt tay bà nghẹn ngào ko nói bắt buộc lời.

Em vô cùng thương yêu và biết ơn bà. Bà đã là fan em nâng niu nhất. Em mong muốn bà to gan lớn mật khỏe, sống lâu cùng nhỏ cháu.

Viết bài xích văn biểu cảm về người bà chiều chuộng của em – mẫu mã 3

Ai cũng phần nhiều yêu quý mái ấm gia đình mình, yêu chiếc hương khế ngọt tuổi thơ rải dọc theo triền sông nhỏ, yêu dòng vẫy đuôi xoắn tít của chú ấy cún, yêu tất cả những gì được thấy là hay ho qua nhỏ mắt thời con trẻ nhỏ, 1 thời thơ dại với ngây ngô. Tuổi thơ tôi gắn bó độc nhất với bà nước ngoài vậy bắt buộc tôi yêu tuyệt nhất bà ngoại của tôi.

Khi còn nhỏ, tôi cứ nghĩ về bà thay nào cũng thánh thiện như bà tôi. Bà lo mang lại tôi những thứ, dịp nào bà cũng ở bên tôi, đưa tôi vào nhân loại diệu kỳ chuyện cổ. Bà tôi vẫn đẹp, một chiếc đẹp thánh thiện hòa, vơi dàng. Dáng bạn bà cao cao, đôi bàn tay nhăn nheo mà nóng áp. Đôi bàn tay truyền cho tôi làn khá ấm, như chắt lọc đầy đủ giọt nước tinh khiết duy nhất chảy vào chổ chính giữa trí, từ bỏ cái thế giới ngoài khoảng chừng sân, góc vườn đơn vị mình. Trước cái thế giới bát ngát mà tôi sẽ xòe cánh bay vào đó, bà như một lớp khiên mỏng manh manh đánh nhảy những hung tin xa và đưa tôi đi đúng hướng, là một trong những người hoa tiêu vững quà rắn rỏi lại chất xám tôi nhắm đến cái thiện. Bà còn là nhiều điều cực hiếm nữa mà chế tác hóa ban tặng ngay cho tôi.

Tôi vẫn còn đó nhớ mãi từng cử chỉ của bà, dòng cười nheo mắt, mẫu vỗ về an ủi... Nếu như trong cuộc sống này tôi quên đi những điều ấy cũng có nghĩa là quên đi tuổi thơ, quên đi thừa khứ, quên đi nụ cười và hạnh phúc. Chỉ ở mặt bà tôi new nghe được tiếng sóng vỗ của biển, giờ nhạn kêu trong cây lá xào xạc lay động trong vòng trời quà vàng. Các kho tàng kỹ năng bà mở ra cho tôi đã mở thêm vào cho tôi tình yêu quê nhà đất nước, bé người.

Xem thêm: Xem Phim Nhẹ Nhàng Tan Chảy Tập 1 Vietsub, Melting Me Softly (2019)

Như một chân lý của cuộc đời, bà, vị thần ánh sáng của tôi, đang mãi mãi duy trì một vị trí quan trọng trong tim đứa cháu hiếu thảo này.

*

Viết bài xích văn biểu cảm về tín đồ bà chiều chuộng của em – chủng loại 4

Mỗi lần hè đến, điều ước mong duy tuyệt nhất của em là được về quê ngoại. Quê ngoại em sinh sống Phú Lộc, thừa Thiên Huế, ngay dưới chân núi Bạch Mã. Khi được về quê ngoại là bao gồm bao nhiêu thú vui: rửa ráy suối, thả diều, leo núi, câu cá. Nhưng có lẽ thích tuyệt nhất là được sinh sống trong tình thương ấm áp của gia đình, nhất là bà ngoại của em.

Bao giờ cũng vậy, khi đến ngày mẹ con trẻ của mình về thăm, ngoại phần lớn ra tận ngoài cầu Hai phương pháp nhà đến mấy cây số để đón. Vừa cách xuống xe pháo là chúng em đã được cậu, dì, anh chị em và tốt nhất là bà nước ngoài mừng rỡ đón nhận đưa vào nhà. Các bạn cứ tong tả như ngày hội. Bình thường nhà ngoại ăn uống rất đơn giản, tất cả mẹ con trẻ về, nước ngoài mua từng nào là thứ ngon. Đông vui và thức nạp năng lượng ngon, bọn chúng em ăn nhiều lắm. Còn ngoại nạp năng lượng rất ít, ngồi bên mâm không còn gắp thức ăn uống cho con cháu này mang lại gắp thức nạp năng lượng cho cháu khác. Yêu đương ngoại, em nói:

- nước ngoài ơi! ngoại cũng phải ăn uống đi chứ ạ!

Ngoại cười:

- Ngoại ăn nhiều lắm rồi!

Nhưng em biết, ngoại nhường nhịn phần cho tụi em không ăn uống đấy thôi. Số đông trưa hè lạnh nực không tồn tại điện, nước ngoài ngồi quạt cho tụi em ngủ, đôi bàn tay răn reo của nước ngoài vuốt lên đầu từng đứa thì thầm:

- con cháu của bà! lưu giữ quá.

Khi chúng em thức dậy đã thấy ngoại sẽ lui cui ngoại trừ vườn chũm sào hái ổi. Dáng ngoại còng còng, cây sào vừa nặng vừa dài hai tay ngoại run run, chân nhón lên rất cao sắp chạm tới trái ổi thì cơn gió thổi dạt đi mất, cứ ráng đến mấy lần. Phần lớn quả ổi được hái xuống còn trán nước ngoài ướt đẫm mồ hôi, em nhìn ngoại lòng đầy yêu mến mến. Mỗi sáng, khi đi chợ về, quanh đó thức ăn trong giỏ của ngoại khi nào cũng có quà cho cái đó em ăn vặt, khi thì mấy trái bắp còn nóng hổi, khi thì dòng bánh ú thơm phức, khi thì gói bánh thanh lọc nhân tôm đỏ au.

Hè năm nay em trở về tuy vậy ngoại đã mất nữa. Tòa nhà rộng và vắng đến lạ. Dưới nơi bắt đầu cây ổi nước ngoài hái cho em năm như thế nào cỏ mọc um tùm, với cũng chỉ bao gồm vài bố trái xanh lè. Mọi trái bắp lúc đầu em nạp năng lượng thấy ngọt và ngon đến thế sao lúc này nó trở phải nhạt nhẽo với vô duyên.

Em thơ thẩn dọc theo khu vườn gió thổi ở hàng dương vi vút vi vút. Em như nghe thấy gồm tiếng nói rỉ tai của ngoại: “Cháu yêu của bà đang về đùa đấy à?”.

Thời gian trôi qua đang xóa đi trong kí ức của em nhiều thứ nhưng với ngoại thì không, vĩnh viễn không bao giờ.

Viết bài bác văn biểu cảm về tín đồ bà thương cảm của em – mẫu mã 5

Trong cuộc sống thường ngày của từng người luôn có một chỗ để ta trở trong tương lai bao vất vả cùng mệt mỏi. Có bạn gọi đó là nhà, có bạn gọi chính là mái nóng là mái ấm gia đình nhưng quan trọng đặc biệt nhất vẫn chính là ở khu vực đó có người mà bản thân yêu thương, tin tưởng và là địa điểm để tựa vào. Đối cùng với tôi người đó chính là bà, một tín đồ bà xứng đáng kính.

Những ngày tháng lân cận bà là phần lớn ngày làm cho nũng đòi bà thiết lập cho bằng được cây kẹo mà mình thích, là hầu như lúc bị bắt nạt luôn có bà che chắn và bảo vệ, là hôm bà nhờ vào nhổ tóc sâu sẽ tiến hành cho bánh, kẹo để làm thù lao. Vào những đợt nghỉ lễ tết, rằm trung thu tôi lại chạy đến nhà ngoại do tôi biết ngoại vẫn lại mang đến tôi ăn những món thiệt ngon và lạ mà chị em chưa khi nào nấu. Đối với tôi món nước ngoài nấu đang là món ăn ngon nhất trên đời vì chưng ngoại chẳng nấu bởi những hương liệu, gia vị thông thường mà ngoại nấu bằng tình yêu thương thương, nấu bằng thú vui và hạnh phúc khi phần lớn đứa con cháu cứ quấn rước xin ngoại nấu cho 1 bữa ăn.

Ngoại tôi sinh sống một mình, chưa phải vì mái ấm gia đình tôi ko sống bình thường mà vày ngoại bảo thích hợp sống một mình như vậy nước ngoài thích làm gì thì làm sẽ chẳng phiền đến người nào cũng chẳng ai phiền đến ngoại. Tôi biết ngoại chỉ nói vậy thôi chứ thiệt sự nước ngoài cũng bi ai lắm, tôi biết nước ngoài sợ làm phiền bé cháu sợ nhỏ cháu lo mang đến mình phải mới vậy. Tính ngoại giống một đứa trẻ, tôi nghe mọi người nói lúc về già thì tính tình sẽ rất trẻ em ví như tôi đến lớp xa nước ngoài sẽ suốt cả ngày gọi điện thoại bảo nước ngoài nhớ ao ước tôi về chuyện cũng sẽ thông thường nếu như nước ngoài không call một ngày gần 50 cuộc điện thoại thông minh chỉ nhằm nói một ngôn từ duy nhất, nước ngoài cũng hay hờn giận vu vơ và vô cớ nếu như tôi có nấu ăn uống cho ba bà bầu mà chẳng nấu mang đến ngoại hay lúc trở về nhà ít chịu đựng chơi cùng với ngoại. Khi ở mặt ngoại, nước ngoài như chẳng ước ao xa tôi như ý muốn tôi chỉ được ở mặt ngoại thôi vậy và toàn bộ những điều đó tôi điều dìm ra, nhận thấy bà đang cô đơn, nhận biết bà sợ ở một mình, sợ dòng vắng vẻ và yên ắng lúc về nhà.

Ngoại đã phệ tuổi, tóc cũng bội nghĩa trắng cả, miệng thì móm mém tuy nhiên ngoại vẫn vô cùng khỏe mặc dầu ngoại bệnh rất nhiều. Đừng thấy nó xích míc vì thật ra ngoại khôn xiết khỏe vẫn có thể tự buôn bán, trường đoản cú lo cho bản thân, bưng đa số đồ nặng ngoại vẫn làm thông thường có vẻ như do ngoại là nông dân đang quen rồi lại buôn gánh buôn bán bưng cả một đời nên bây giờ ngoại vẫn khỏe mạnh như thế, đôi khi trở trời là nước ngoài lại bị đau nhức nhứt, cái căn bệnh xương khớp của các người già. Gồm khi các khớp của nước ngoài còn bị sưng phù tuy thế ngoại vẫn chịu đựng đựng từ mình cài thuốc tự bản thân lo lặng lẽ và lặng lẽ chẳng cho con cháu biết. Tôi thường xuyên nghĩ tất cả phải ai khi trở về già tương tự như vậy, hại mình đổi thay gánh nặng cho người khác, sợ mình sẽ có hại và chẳng làm cho được gì không? nhưng sao bọn họ lại chẳng hiểu được một đời họ vẫn sống vì con cháu, một đời lo toan và vất vả vậy cho tới cuối cùng, cho lúc về già cũng chính là lúc họ đề nghị nghỉ ngơi và an dưỡng tuổi già, cuộc sống xô nhân tình và vất vả kia hãy giữ lại cho bé cháu, những người dân chịu ơn một cách lớn tưởng đó sẽ âu yếm họ như 1 quy khí cụ của tự nhiên và thoải mái của tình yêu thương cùng kính trọng.

Mãi đến giờ này tôi vẫn còn không ít điều mong mỏi nói với ngoại dẫu vậy sao từng lần chạm chán tôi lại chẳng nói được gì, hợp lý và phải chăng con bạn ta nói với nhau những lời tổn hại thì dễ mà lại những tiếng nói yêu yêu đương lại khó kể đến thế. Cho tới cuối cùng tất cả những thương yêu những thân yêu đều được chuyển thành đa số hành động, thay vị nói ra tôi ước ao ngoại đã tự cảm nhận được điều tôi mong muốn nói. " con yêu ngoại, nhỏ đã lớn rồi , đầy đủ thứ hãy để con lo".

*

Viết bài bác văn biểu cảm về bạn bà mến yêu của em – chủng loại 6

“Con về ôm lại hàng cauVề thăm nhà ngoại hôm làm sao nắng lênĐường đê đất đỏ chênh vênhKhói cao quyền quấn mông mênh mái nhà”

Mỗi khi đọc đông đảo lời thơ tha thiết ấy, em lại nhớ về bà ngoại - bạn em kính trọng với yêu thương độc nhất trên đời.

Bà ngoại của em đã đi xa nhưng hình hình ảnh bà hiện hữu trong kí ức của em. Bà em xưa nhân từ lắm. Bà là một người phụ nữ chất phác và đôn hậu. Đôi mắt của bà đã đen mờ đã hằn từng vết chân chim. Em hay sờ lên từng dấu nhăn ấy với hỏi bà, bà nói rằng chính là dấu ấn của thời gian, của cuộc đời. Khi ấy hai con mắt bà nhìn xa xăm. Sống lưng của bà sẽ còng xuống vày những trọng trách cuộc đời, mà lại bà đi lại nhanh nhẹn lắm, tuyệt nhất là lúc sáng sớm bà ra sân vườn tưới từng nơi bắt đầu cây, dải đầy đủ nắm thóc cho bầy gà nuôi sau vườn. Bà lúc nào thì cũng vậy, mặc dù mái tóc vẫn bạc, sườn lưng đã còng, hai con mắt đã mờ dần tuy thế bà vẫn tần tảo như xưa. Bà kể rằng ngày trước, bà hay ra đồng gặt lúa, ra sau núi bẻ từng bắp ngô nuôi quân nhân đi tiến công giặc Mỹ, thời ấy trái là hồ hết ngày tháng khó khăn và đau buồn của bà, của rất nhiều "mế" với của quốc gia ta.

Nhớ về bà ngoại, em nhớ về tuổi thơ được sống trong tình thương yêu của bà. Bà thường nhắc rằng lúc em còn bé, ba mẹ rất vất vả, yếu tố hoàn cảnh rất cực nhọc khăn, ba phải đi làm việc ở một nông trường coffe xa, mẹ đi làm việc công nhân trong công ty máy, công việc không cho tía mẹ thời hạn có thể âu yếm em chu đáo, cần em ở mặt bà ngoại.

Có lẽ khi đó bà vất vả lắm, chăm cho em từng bữa tiệc giấc ngủ, thời điểm em bị nóng cao hay phần đông lúc em cảm nặng. Còn em, đó là đông đảo ngày tháng hạnh phúc vô cùng, được sinh sống trong tình yêu thương của bà, được bà dạy về phần đông đạo lý làm cho người, được bà kể những mẩu chuyện xưa từ bỏ truyện cổ tích cho tới những câu chuyện thời chiến, đề cập về thời các cụ yêu nhau lúc ấy không có ti vi xuất xắc những phương tiện liên lạc hiện nay đại, chỉ gửi đến tình cảm bởi những phong thư giản dị, và ông đưa đón bà trên loại xe cũ kĩ đi thăm chiến khu, thăm lính ta. Nhớ phần nhiều trưa hè tiếng ve kêu trên phần đa cành phượng vĩ đỏ rực một khoảng trời xanh thẳm, vẫn từng câu hát ru, em thuộc cánh cò và làn gió mát cất cánh bổng trong những giấc mơ đẹp biết bao. Ôi cánh cò, hợp lý cánh cò white trong niềm mơ ước em cũng đã từng có lần sải song cánh cất cánh vào giấc ngủ của bà bầu khi xưa, cho dù qua hai thế hệ, cánh cò ấy vẫn đượm tình thân của người bà vết yêu.

Rồi năm tháng qua đi, thời gian không hề tạm dừng ở thời khắc mà con người ta hạnh phúc và lưu luyến nhất. Em ngày một trưởng thành, bà ngày dần già đi, đôi bàn chân bà vẫn mỏi, đôi mắt đã mờ, song vai gầy gò ấy sẽ thấm bao gió sương của cuộc đời. Lúc ấy, em càng yêu thương bà hơn, chỉ mong sao bà khỏe mạnh mạnh, chỉ ước rằng mắt bà không xẩy ra nhòe đi vị những cát lớp bụi của một đời cạnh tranh nhọc. Để bà nhìn em trưởng thành và khủng khôn giống hệt như lời bà từng dạy. Bây giờ nhớ về ngày ấy, khoảng tầm lặng trong tâm địa hồn bỗng sống dậy bao cảm xúc, bao thương nhớ vơi đầy.

Tuy giờ đồng hồ bà đã ở một nơi xa, không còn kề cận em mà lại em luôn tin rằng, bà vẫn luôn luôn dõi theo em từng ngày, mỉm cười quan sát em trưởng thành. Em nhớ lắm, fan bà kính yêu!

Viết bài văn biểu cảm về người bà thương cảm của em – chủng loại 7

Trong gia đình, fan gắn bó độc nhất với em chính là bà ngoại. Bà cũng là người mà em luôn luôn kính trọng và yêu thương suốt cuộc đời.

Bà ngoại của em năm nay sáu mươi tuổi. Trước đây, bà em là một trong giáo viên tiểu học tập nhưng bây giờ bà đang về hưu. Bà của em gồm dáng bạn thanh mảnh. Khuôn phương diện trái xoan vẫn in hằn vết tích của thời gian. Mái tóc nhiều năm của bà giờ vẫn điểm gần như sợi tóc trắng. Nhưng với em, bà vẫn tồn tại xinh đẹp lắm. Em mê thích nhất là nụ cười rạng rực rỡ của bà.

Khi em vẫn tồn tại bé, bố mẹ thường xuyên bắt buộc đi công tác làm việc xa nhà. Một tay bà đã chăm sóc em từ miếng ăn uống đến giấc ngủ. Bà thường xuyên kể có lúc em ốm, quấy khóc khiến mà người mẹ em chẳng sao giỗ được. Chỉ đến khi bà ngoại bế thì em bắt đầu chịu nín. Bà cũng chính là người luôn luôn ở bên tận mắt chứng kiến từng bước cứng cáp của em: dịp em tập đi, tập nói… Em vẫn nhớ số đông khi được ngủ cùng bà, nghe bà kể chuyện. Giọng kể của bà thiệt hấp dẫn. Những mẩu truyện cổ tích mà bà kể đến hiện nay em vẫn còn đấy thuộc lòng.

Không chỉ vậy, bà ngoại cũng dạy mang lại em không hề ít bài học làm người. Bà dạy dỗ em phải ghi nhận tôn trọng mọi bạn xung quanh. Bà còn dạy cần biết share với những người dân có thực trạng khó khăn trong cuộc sống. Nhờ bao gồm bà cơ mà em cũng từ giác rộng trong học tập tập. Có những khi gặp phải một bài bác tập khó, em cũng nhờ mang đến sự giúp sức của bà.

Bà ngoại - fan mà em yêu thương tốt nhất trên đời. Chẳng thể nào có thể đong đếm hết cảm tình của bà dành riêng cho em. Em luôn luôn mong bà rất có thể thật khỏe khoắn để ở mặt em thật lâu.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *