Chuyện Tình Yêu Cảm Động Rơi Nước Mắt: "Yêu Đơn Phương"

Đăng Ngày: November 16, 2017 siêng Mục:giải trí,tin-moi,Truyen-buon-hay,Truyen-cuoi,Truyen-cuoi-hayadmin
*
truyện bi lụy về tình yêu

Truyện bi lụy ngắn về tình yêu


Anh không hệt như những người bầy ông khác, luôn luôn nói bố từ “anh yêu em” trước fan phụ nữ của mình để làm cô ấy vui.

Bạn đang xem: Chuyện tình yêu cảm động rơi nước mắt: "yêu đơn phương"

Tuy vậy anh thì luôn dùng hành động thay vì tiếng nói sến quánh đó, đây là chỗ tôi mê thích ở anh.Anh ko giàu, không rất đẹp trai, là một người bình thường, khôn xiết bình thường. Hoàn toàn có thể nói, anh ko phải là một trong những người chồng hoàn hảo nhất, cũng chưa hẳn là mỹ nam tốt soái ca này nọ tựa như những nam bao gồm được miêu tả trong tiểu thuyết. Mà lại anh luôn biết biện pháp làm tôi hạnh phúc, làm trò đến tôi vui vẻ lúc tôi buồn, chia sẽ cùng với tôi khi tôi tất cả tâm sự, với khuyên nhủ tôi khi tôi mất không còn hy vọng…Anh nói, anh thích call tôi là “đồ ngốc”! Tôi đã phản kháng lại:“Em không tồn tại ngốc nha!”“Không yêu cầu trong đầu em đựng toàn mộc sao?”Tôi: “…”Có một lần, anh dẫn tôi đi thiết lập vài bộ áo quần trong một cửa hàng thời trang. Tôi đã lựa cho tới lựa lui, lựa sập cả tiệm tín đồ ta, mà lại chỉ tải được từng duy nhất một cái áo sơ mi.Đến dịp trả tiền, anh đột nhiên kề vào tai tôi nói nhỏ:“Vợ à, anh quên với tiền theo rồi!”Tôi bây giờ hốt hoảng và lo ngại tột cùng. Bị tiêu diệt tiệt! Tôi cũng không tồn tại đem theo tiền trong người. Chẳng lẽ ngồi lục tung cái cửa hàng người ta đến đã, bây chừ nói: tôi không có tiền là xong xuôi sao? thật mất mặt quá mà!!! Tôi tảo sang hỏi anh:“Bây giờ làm sao hở anh??? làm sao đây???” – Tôi cuống hết cả lên, mồ hôi chảy đầy trán. Vậy mà, anh vẫn bình thản như vậy, làm cho tôi đây u ám và đen tối không biết trong đầu anh vẫn nghĩ mẫu quái gì.“Chạy chứ sao! Ở đây cho tất cả những người ta bắt hả?”Nói rồi, anh thay tay tôi kéo chạy đi. Chạy siêu lâu, khôn cùng xa, cả một quãng con đường dài ấy chứ. Tôi vì sợ người bán hàng đuổi theo đề xuất dốc hết công sức mà chạy, quên trời quên khu đất chạy trối chết. Cuối cùng, anh đột nhiên nhiên xong lại, bàn tay êm ấm của anh giật bạo phổi tôi lại, khiến từ đầu đến chân tôi lảo đảo ngã vào lồng ngực của anh. Tôi nghe thấy khá thở anh dồn dập, tôi nghe thấy giờ đồng hồ tim anh đập thật to gan lớn mật mẽ, tôi ngửi được hương thơm hương thân thuộc trên tín đồ anh… nhưng mà mà bây giờ không cần lúc tôi quan tâm đến đến đầy đủ thứ này!!! Họ bao gồm đuổi theo sau không???“Không đề nghị chạy nữa!” – Anh bao phủ lấy tôi
, cưng chiều nói.“Nhưng tuy vậy mà…”“Anh trả tiền cho những người chủ cửa hàng rồi.” – Anh đáp thiệt bình tĩnh, không hề có chút hoang mang gì.“Hả? chưa phải anh quên có theo chi phí sao?” – Tôi đờ đẫn, ngu ngơ ngước nhìn anh.Anh tự nhiên cười phá lên khiến tôi giật mình!“Em đúng là ngốc mà, tất cả ai dẫn tín đồ mình yêu thương đi shopping mà quên mang tiền không?” – Anh ly đầu tôi một cái. Mẫu người này lại cố ý ám chỉ tôi là đầu gỗ rồi!Tôi: “…”Hừ, không tồn tại lương tâm. Thấy vk mình chạy phân phối sống bán chết như thế, không nhức lòng hả? Còn cười vui lòng như nhặt được 100 triệu ấy!!Lại gồm lúc, khi tôi đang ngủ say trên ghế so trộn thì có cảm giác như hiện giờ đang bị ai kia bế lên. Tôi ngoài ra ngửi được hương thơm hương quen thuộc nên dựa hẳn vào ngực anh ngủ một phương pháp thoải mái.Người đó đặt tôi lên giường…Cánh tay tín đồ đó không yên ổn phận thò vào áo ngủ của tôi…Tôi lúc này cảm thấy nhột nên:~ lăn qua ~~ lăn lại ~~ lăn tới ~~ lăn lui ~Cuối cùng, tôi hại fan nào kia làm hành vi “người nhớn” ko được, ngay tức khắc bốc hỏa bực tức đùng đùng >__Tôi còn nhớ, có một lần tôi bị anh mắng cực kỳ dã man. Đến nỗi tôi còn ước ao ly hôn cùng với anh nữa! Nhưng không được 5 phút sau tôi với anh lại hòa….“Em đúng là cái đồ chậm chạp chạp, phản nghịch ứng không cấp tốc nhẹn, lôi thôi như bé rùa, vụng về hết nơi nói, ngay cả nấu nạp năng lượng cũng ko biết…..…….~~ địa điểm này lượt bỏ 1000 từ ~~~~…………………~~ lại lượt bỏ 1000 từ…………”“Thế vì sao anh lại cưới em?” – Tôi bĩu môi, ức muốn phát khóc!“Mẹ kiếp! Anh ko giàu, không đẹp nhất trai, không đem em thì cô đàn bà nào xinh gái cưới anh à?!”À, ra vậy. Tôi vậy nuốt nước đôi mắt vào trong, buông ra một câu hờ hững:“Vậy giả dụ anh ăn năn hận thì ly hôn đi!” – Tôi xoay fan bỏ đi.Bỗng nhiên, gồm một lực từ vùng phía đằng sau kéo táo tợn tôi lại. Lúc tôi còn tá hỏa thì đã trở nên người ta bế lên, để xuống giường, kế tiếp, tôi bị fan nào đó đè lên trên T_T“Anh ý muốn làm gì? Tôi bảo ly hôn mà! không hẳn anh hối hận bởi vì đã cưới tôi xuất xắc sao!” – Tôi hờn dỗi hét toáng lên.“abcxyz chứ gì….” – Anh thản nhiên đáp.Tôi đớ người! Rất ý muốn được anh yêu thương thương, nhưng vẫn còn đấy rất áp lực cái chuyện lúc nãy cần không nghe lời, giãy dụa, muốn ra khỏi vòng tay của anh.“Bà làng mạc ngốc! Đừng giận nữa, chẳng cần ngay từ trên đầu anh biết là em hậu đậu nhưng mà vẫn yêu thích em xuất xắc sao?”Do những lời nói này cơ mà tôi chịu nằm yên, không chiến đấu chống ngược lại anh nữa.Bà bà xã như tôi đây lại chiến bại T_TTôi: 0 điểmAnh: 3 điểm.Một hôm, tôi và anh đi dự lễ cưới của một bạn họ hàng, bà con xa. Tôi đã tuyển chọn được một cỗ váy sexy vô cùng đẹp làm trang phục. Tôi còn rất hứng khởi phân vân khi mình mặc nó vào sẽ ra sao thì đã biết thành anh giật mẫu váy vào tay tôi, nhét lại vào vào tủ.“Khốn! Anh làm gì thế?” – Tôi bực dọc.“Đừng mặc mẫu đó. Lấy bộ này đi.”Anh đưa mang lại tôi một chiếc váy khác, nhưng bí mật mít từ cổ áo tới tận chân khôn xiết bảo thủ, ko có gợi cảm gì cả ~ >__“Em không mặc! lạnh lắm!” – Tôi khước từ thẳng.“Thế loại kia bao gồm gì đẹp??? Hở sống lưng hở ngực trông cơ mà được à?” – Anh ban đầu nóng!Tôi chớp chớp mắt: “Anh không thấy vk anh mặc cái đó vào rất gợi cảm sao?”“Nhưng lễ cưới sẽ có tương đối nhiều người đến dự. Anh không muốn em mặc gần như thứ sexy vậy. Vợ anh thì chỉ bao gồm mình anh được thấy thôi…”Những tháng ngày vợ ông xã của tôi vốn dĩ và lắng đọng như vậy, tôi niềm hạnh phúc tới mức do dự mình đề xuất khóc bởi vì cảm hễ hay là cười do vui sướng. Nhưng lại ở đời này sẽ không có cái gì điện thoại tư vấn là mãi mãi. Tình cảm cũng vậy, cực kỳ nồng nhiệt, khôn cùng mùi mẫn, nhưng mang đến một thời gian nào kia sẽ không hề như xưa nữa. Tôi đã từng ví niềm hạnh phúc như bong bóng xà phòng, chúng rất đẹp, cực kỳ long lanh, mà chỉ được một thời gian ngắn thôi, rồi cuối cùng cũng sẽ vỡ tựa như chưa từng tồn tại.Mới ngày như thế nào anh còn gõ đầu tôi bảo tôi ngốc, bắt đầu ngày nào anh còn cần sử dụng những hành động ngọt ngào để dỗ dành riêng tôi, mới ngày như thế nào anh còn mắng yêu tôi, mới ngày nào…Nhưng giờ thì sao? Anh trở nên đối xử lợt lạt với tôi, không hề quan trọng tâm tôi nhiều như lúc trước nữa. Sau khi đi làm về, anh ko về công ty liền, ngoài ra dành một, nhị tiếng để đi đâu đó, một địa điểm mà tôi không còn hay biết.Thái độ anh cứ lén lút rất đáng nghi. Tôi vai trung phong sự cùng với một người bạn, cô ấy bảo tôi buộc phải canh chừng anh, nếu không có ngày vẫn mất chồng.Tôi nghe xong, cảm hứng sợ hãi bao trùm cả lồng ngực mình, cần đã bí mật theo dõi anh.Hôm đó, tôi sẽ xin ngủ phép nhằm đứng chờ ở công ty anh. Cho đến khi lúc tan ca là trời đang sập tối, tôi thấy anh trèo lên xe chạy đi mất hút. Tôi cũng chạy theo sau. Tuyến phố mà anh đi không hẳn là về nhà, tôi cũng ko đoán được là anh định đi đâu, nhà ý trung nhân chăng?Đột nhiên, chuông điện thoại cảm ứng thông minh trong túi reo lên. Tôi ko xem screen là ai call đến mà nhấn ngay phím nghe. Đầu dây mặt ấy vạc ra các giọng nói quen thuộc, nhưng phần nhiều rất hờ hững, hết sức không thoải mái…“Em về công ty đi, chớ theo dõi anh nữa. Em bao gồm biết làm cho như vậy khiến cho anh vô cùng bực không? mang lại anh cảm giác ngợp thở cùng không thoải mái chút nào.”*Rụp*Bên kia tắt máy.Lòng tôi thêm phần lạnh lẽo lạnh. Nhìn vào số điện thoại thông minh trên màn hình, tôi không khỏi nhức đớn. Lý do cùng một vài phone, cùng một chiếc tên ‘ông xã’, cùng một bạn lại nói theo một cách khác ra câu nói mà tôi trước đó chưa từng nghe như vậy? Anh còn tắt thiết bị trước tôi, tiếng nói của anh cũng khác giống như những ngày trước. Bao gồm phải, anh không thể yêu tôi nữa rồi? bỏ đi! Anh chưa phải là loại tín đồ vậy. Tôi có niềm tin rằng anh sẽ không còn phản bội tôi.Nhưng mà…Dạo sát đây, mỗi lần tôi lag mình ngủ dậy trong màn đêm tĩnh mịch, tôi không thấy anh nằm sát bên tôi… Tôi không cảm thấy được bờ vai ấm áp của anh, tôi càng ko nghe thấy được tương đối thở trầm ổn định của anh. Anh đang làm gì? nguyên nhân càng thời điểm càng tỏ ra kì quặc? nhưng lại rồi, tôi lại tự an ủi bản thân anh đã không làm gì có lỗi cùng với tôi đâu.Ấy vậy mà, nước mắt lại không nghe lời tôi nữa rồi…Có một hôm, tôi thuộc vài cô bạn đang trung tâm sự vào một quán cafe gần doanh nghiệp của anh. Tôi không chú ý gì lắm mang đến mọi tín đồ xung quanh, ngay cả những lời nói của mấy cô bạn tôi cũng chẳng thân mật gì đến.Nhưng rồi, tầm đôi mắt vốn đã đờ đẫn của tôi dừng trên một dáng fan quen thuộc. Có lẽ rằng anh thấy được tôi, nhưng lại anh vẫn điềm nhiên như tôi là một trong những kẻ xa lạ, không phải vợ của chính mình vậy. ở kề bên anh là một trong những người phụ nữ có hình thức cao ráo, cần thiết nói cô ta là mỹ nhân, cơ mà quả thiệt cô ta đẹp lên tôi.Đàn ông là thế, khi không yêu nữa thì vấn đề gì cũng rất có thể làm. Nước ngoài tình trước mắt bà xã mình? thật không khỏi ngưỡng mộ ông chồng tôi rồi. Thực tiễn vẫn là thực tế, tôi làm gì tin cảnh tượng trước mắt của bản thân là đọc lầm? từ trước cho giờ, anh luôn mắng tôi ngốc, những khi ấy tôi cứ tưởng anh mắng yêu thương tôi. Nhưng hiện thời tôi mới hiểu, tôi ngốc, thiệt sự là vì tôi vượt tin người.Nếu tôi chỉ biết khóc, thì tôi là 1 trong kẻ nhu nhược. Ví như tôi có tác dụng ngơ tỏ vẻ lãnh đạm không quan lại tâm, thì tôi là 1 tên dối trá, giả tạo. Tôi chũm ly nước nghiền trên tay mình đi thẳng liền mạch về phía họ, hất vào khía cạnh anh. Còn anh, trong khi đã biết trước tôi đang làm bởi thế nên không thể tỏ ra ngạc nhiên gì.Lúc ấy, tôi đã nói:“Ly hôn đi!”Anh gật đầu, mang trong loại cặp táp ra một tờ solo ly hôn, và quan trọng đặc biệt là trong tờ giấy trắng mực đen ấy gồm cả chữ ký sẵn của anh.Trong phút giây này trái tim tôi bị đóng băng hoàn toàn…Tôi vốn dĩ cứ tưởng anh đang dỗ dành tôi tựa như những lần trước. Tôi vốn dĩ cứ tưởng rằng anh vẫn không đồng ý với ra quyết định này của tôi. Tôi vốn dĩ cứ tưởng rằng anh sẽ giải thích cho tôi nghe đó chỉ cần hiểu lầm. Nhưng sự thật vẫn cứ là sự việc thật, cứ tưởng vẫn tiếp tục là cứ tưởng. Tôi đơ người rất lâu, khôn cùng lâu, phân vân nói gì cả. Là anh từ khóa lâu đã sẵn sàng ly hôn với tôi dẫu vậy không mở lời trước, đợi mang đến cơ hội hôm nay thì bắt đầu lộ ra bản chất thật của mình.Là ai đã từng nói sẽ không lúc nào là fan phản bội trước tôi?Tôi chặn đứt để ý đến dông dài của thiết yếu mình, vậy lấy cây cây viết anh chuyển trước mặt ký kết rõ họ và tên mình vào trong đó.Sau khi chuyển nhau ra tòa, tôi và anh không còn chạm mặt mặt nhau nữa.Vậy là từ bỏ nay, hai cửa hàng chúng tôi không còn là vợ chồng. Anh đi đường anh, nhưng mà tôi thì vẫn bước theo lối đi riêng rẽ của tôi. Tôi cùng anh lúc này chỉ là kẻ xa lạ, giống như hai con đường thẳng tuy vậy song không khi nào gặp được nhau, không bao giờ cắt nhau.Khẽ lau một giọt nước mắt còn vấn vương trên ngươi mình, tôi lướt xung quanh phím của điện thoại. Xóa đi số điện thoại của ai đó tên là ‘ông xã’. Đã mang lại lúc đề nghị tự dựa vào bản thân nhằm sống tiếp rồi! À, sao nhỉ? Tôi phải ăn uống mừng vì từ nay trở đi tôi đơn côi chứ?Nuốt từng ngụm rượu vào cổ họng, tôi hy vọng quên đi kí ức đẹp tươi giữa tôi và anh.

Xem thêm: Mê Mẩn Trước Top 8 Shop Bán Phụ Kiện Điện Thoại Hoàng Diệu Đà Nẵng Uy Tín Nhất

Nhưng không hiểu sao càng muốn quên thì nó lại càng hiện lên rõ rệt. Mọi hình hình ảnh ngọt ngào khi anh lần thứ nhất nắm tay tôi; các lúc tôi và anh đi xe buýt, tôi ngủ gục bên trên vai anh rồi bị anh mắng vì chưng chảy toàn quốc bọt trên áo; gần như lúc anh hôn tôi thiệt sâu; số đông khi anh dạy tôi nấu bếp ăn…Mẹ kiếp! Sao tôi lại đi nhớ cái brand name đốn mạt đó vậy?Men rượu khiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Trong những khi mơ màng, tôi cảm nhận được bàn tay ai đó đang bế tôi lên, rồi nghe loáng thoáng người đó trả chi phí rượu mang lại tôi.Trên con đường đi, tôi đã mấy lần nôn ói lên bẫy vai bạn đó. Nhưng anh ta ko tỏ ra ghê ghiếc gì, vẫn ôm chặt tôi như vậy, bế tôi đi cả một quãng mặt đường dài. Cuối cùng, anh lấy chìa khóa mở cửa nhà tiếp đến đem tôi vào chống và bỏ lên giường. Vào cơn bi quan ngủ, tôi nghe giờ đồng hồ anh thở dài…Giữa màn đêm, trơn anh mất hút và ẩn sau cánh cửa…Tôi mở mắt, từng giọt nước cứ lẳng yên ổn rơi xuống gối. Tôi biết người đó là ai chứ! Tôi biết chứ! cơ mà mà tích tắc anh ôm tôi chặt như vậy, cũng không hiểu biết nhiều tại sao bạn dạng thân lại nằm yên ổn không bội phản kháng. Gồm lẽ, tôi vẫn còn yêu anh. Gồm lẽ, tôi lưu luyến ái tình đó không dứt. Bao gồm lẽ, tôi sợ rằng ngày nào đó sẽ không còn cơ hội để được anh bế vì vậy nữa.Hôm sau, khi vừa mở cửa nhà, tôi gặp mặt ngay cô bé tình nhân kia. Cô ta đến đây để chế giễu tôi sao? Nực cười! Tôi sẽ không dễ bị bắt nạt. Cùng với lại lúc này tôi đã ly hôn cùng với anh, cô ta tất cả lí vày gì để mang lại tìm tôi đây? Tôi nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô ta.Cô ấy vẫn khoác một cái váy trắng đơn giản và dễ dàng như ngày đó, có thể cô mong tôi nhớ cô đó là người tôi gặp gỡ trong quán coffe hôm nọ.“Đến đây làm gì? lý do cô biết nhà tôi? chắn chắn tên bầy ông khốn nạn đó đã đưa địa chỉ để cô sắp tới đây sỉ nhục tôi trù trừ giữ ông xã phải không!” – Tôi báo cáo trước.“Không phải…chị bình tĩnh…Có vẻ như chị hiểu nhầm tôi rồi. Thật sự thì, tôi đó là bác sĩ của anh Khoa..” – Cô ta cấp vã phân tích và lý giải khi nghe tôi kết tội.“Rồi có tác dụng sao? Cô tưởng phiên bản thân là bác bỏ sĩ, là ngon hả? Đến bên tôi chỉ để khoe nghề nghiệp phải không?” – Tôi ngược ngạo ngắt lời của cô bác bỏ sĩ trẻ con kia.“Chị để tôi nói hết. Thật sự không phải như chị nghĩ đâu. ông chồng chị bị ung thư dạ dày quy trình cuối. Anh ấy từng trung khu sự cùng với tôi là mỗi lúc đêm đến, bắt buộc ngủ cạnh chị được, là chính vì anh hại bị chị phát hiện mình bị nhức dạ dày đến buôn bán sống chào bán chết sẽ lo lắng cho anh. Phần lớn khi anh về trễ đều bởi đến bệnh viện để nghe tư vấn tìm cách trị xong xuôi căn bệnh dịch hiện tại, vày anh không thích xa chị… tuy vậy mà khi nghe đến tôi nói tình hình bệnh lý của anh không tồn tại khả quan tiền lắm, nên đã tìm cách ghẻ lạnh với chị, tìm phương pháp ly hôn chị, hy vọng chị đi tìm hạnh phúc khác, tìm người tốt hơn anh để quan tâm chị quãng đời còn lại khi anh không hề trên đời này nữa…”Cô ta nói khôn cùng dài, khôn cùng nhiều, mà tôi căn bạn dạng lại không thích nghe, cũng không muốn hiểu. Bởi vậy tôi cười nhạt:“Tính đóng kịch với tôi sao? Cô diễn tả thật! Cô chỉ là 1 trong những bác sĩ xa lạ, vậy mà được nghe chồng cũ tôi trung khu sự nhiều đến thế cơ à…”Cô ta kẹp hồ sơ bệnh lý của anh vào tay tôi, rồi nổi giận:“Tin hay là không tùy chị! trước đó tôi từng là bạn thời trung học tập của anh! Chị suy nghĩ sao tùy chị đấy!” – Cô chưng sĩ rét tính quăng quật đi, giữ lại tôi đờ đẫn quan sát hồ sơ bên trên tay mình.Trần Vĩnh Khoa…25 tuổi…Ung thư dạ dày quá trình cuối…Từng câu từng chữ đập vào đôi mắt tôi. Tôi hình như nghe giờ sét tấn công ngang tai của mình. Là việc thật? Anh bệnh tật thật sao? xuất xắc là chuyện điêu trá gì đây? Hóa ra, gần như lúc anh đối xử nhợt nhạt với tôi là dịp anh mệt mỏi mỏi. Hóa ra, phần đa lúc anh tránh mặt tôi là vì sợ tôi thấy anh lên đợt đau dạ dày gần như là chết đi sống lại sao? Hóa ra, anh băn khoăn lo lắng cho tôi xa như vậy, là bởi vì anh nghĩ mình chuẩn bị rời khỏi cuộc sống rồi…Tôi không thể thời gian để lưu ý đến nữa, chạy thật nhanh ra ngoài. Tôi ước ao tìm anh! Muốn gặp gỡ lại khuôn mặt xấu xa đê phầm mềm kỉ đó! Khốn khiếp! Tôi lại càng đo đắn anh đã ở đâu. Nếu như tôi đến muộn, liệu tất cả còn cơ hội chạm chán anh đợt tiếp nhữa không? Nước đôi mắt tôi trào ra…Tôi dốc rất là để xua đuổi theo cô bác sĩ trẻ cơ đang quốc bộ trước mắt. Cô ta nghe giờ tôi hổn hển call liền xoay bạn lại. Tôi dồn dập, thở cấp hỏi:“Anh ấy…anh ấy đã ở đâu?? Tôi ao ước tìm anh ấy! Cô mau nói tôi biết!”“Sân bay X” – Cô ta mỉm cười.Tôi đồng ý tỏ vẻ cảm ơn, sau đó lập cập gọi taxi chạy với tốc độ thật cấp tốc tới sảnh bay. Tôi rất sợ, lúc tôi đến chậm rì rì anh sẽ bặt tăm khỏi tầm đôi mắt của tôi. Tôi siêu sợ, lúc tôi đến lờ lững tôi sẽ không còn nghe giọng nói của anh nữa. Tôi khôn cùng sợ, lúc tôi đến chậm trễ tôi sẽ không còn còn thời cơ nào được anh ôm trong vòng tay êm ấm đó…Anh à, em đã từng có lần trách lầm anh, không phải là em sẽ không thể yêu anh. Anh à, em đã có lần muốn ly hôn với anh, không phải là em muốn kết thúc đi tất cả. Trong muôn vạn người đó, anh sinh sống nơi những điểm thiếu minh bạch nào? vì sao em lại cảm thấy mẫu sân bay đó lại rộng mập như muôn trùng hải dương cả, tìm kiếm một bé cá thất lạc cực nhọc biết chừng nào.Tôi khóc, khóc thật nhiều, khóc cho tan nát cõi lòng. Thân dòng tín đồ đông đúc như vậy, tôi lại khóc thờ ơ hệt một đứa trẻ.Có ai đó sẽ xoa đầu tôi. Tôi giật mình con quay lại.“Anh…anh chưa hẳn đã bay rồi sao?” – tôi ngạc nhiên, tròn đôi mắt ươn ướt của mình.“Anh chỉ tiễn đưa một người các bạn thôi. Ngốc! Một thằng nghèo như anh thì làm thế nào đủ tiền tải vé máy bay hả? Khóc khóc cái gì chứ! Anh chưa bị tiêu diệt mà!” – Anh gửi tay lau nước mắt tôi.Tôi ôm chặt anh, thật chặt, bám vào cổ anh như gấu koala. Nhoáng chốc, anh đột nghi ngờ, cúi xuống nhìn tôi.“Em…không phải ghi nhận rồi chứ hả?”Tôi gật đầu. Rất có thể nói, từng giây từng phút bây chừ đối với tôi cứ như rằng khôn cùng quý trọng. Một phút trôi qua, tôi lại luyến tiếc. Với rồi anh đã sống được với tôi bao lâu nữa? Anh thật cao thượng, luôn để ý đến cho tôi. Còn tôi, chỉ là 1 trong cô nhóc giỏi hờn dỗi, luôn trách anh này nọ. Tôi do dự rằng anh lại yêu thương tôi không ít tới như vậy. Và tôi càng chần chờ rằng ngay hôm nay tôi bắt đầu nhận ra phiên bản thân quan trọng sống thiếu anh. Tuy dịp đó, tôi mắng anh thiệt nhiều, nói anh là gã bọn ông đê tiện chết sớm đi! cơ mà mà thật sự, tôi không muốn anh chết, tôi không muốn…Từ ngày ở sân bay đó, tôi cùng anh lại sống tầm thường với nhau. Tôi luôn trân quý mỗi phút từng giây anh ở bên cạnh mình. Biết đâu, một ngày nào kia khi tôi ngủ dậy sẽ không còn thấy gương mặt của anh nữa? Biết đâu, một ngày nào đó khi tôi tỉnh dậy sẽ không hề một bờ vai rộng để tôi tựa vào.Tôi biết, anh yêu thương tôi, anh không thích rời xa khỏi thế gian này. Dù rằng sống thêm 1 ngày, cơn đau bụng lại càng thêm dữ dội.Có mọi lúc, tôi bắt gặp anh oằn oại ôm bụng teo rút dưới sàn. Bao hàm lúc, tôi thấy được anh nôn mửa đến bị tiêu diệt đi sống lại trong toilet. Và có những lúc, anh kiềm chế cơn đau khi nhìn thấy tôi đứng phía bên ngoài nhìn anh…Anh là thứ lừa đảo! vị sao âu sầu như vậy vẫn tiếp tục cố tỏ ra bạn dạng thân mình không sao?Tôi bất lực trước những ngày tháng sót lại của anh, ko biết làm gì để bồi đắp. Tôi ước ao cùng anh đi phượt một nơi thật xa, và giữ lại đông đảo tấm hình ảnh kỉ niệm dẫu vậy phát hiển thị mình không tồn tại tiền. Tôi hy vọng dùng tính bạo gan của bản thân để đổi lại cuộc sống đời thường của anh, tuy nhiên trên đời này không có chuyện như vậy. Tôi ước ao một ông bụt hiện lên và mang đến tôi một điều ước, lúc đó tôi sẽ cầu rằng anh dài lâu ở bên cạnh tôi, sẽ khỏi bệnh dịch và sống khỏe khoắn mạnh, nhưng không mong muốn rằng cuộc sống này lại chưa hẳn là cổ tích.Một ngày 24h, một giờ đồng hồ 60 phút, 1 phút 60 giây, cớ sao từng giờ lại nhanh chóng qua nhanh? Phải làm sao đây lúc tới một ngày một mực nào đó tôi vẫn vĩnh viễn mất anh mãi mãi.Anh nằm đó, nằm bên cạnh tôi, nỗ lực để ép tiếng rên rỉ bởi vì đau bụng nhưng mà rỉ cả mồ hôi đầy trán. Những lần phát cơn đau, tôi thấy được anh nuốt cả một ngụm thuốc rồi đợi nó qua đi.Tôi không ngủ được.Càng không có tâm trạng nhằm ngủ.Thần chết sao cứ mỗi ngày mỗi lúc tới gần anh hơn, ông ta mong mỏi cướp anh đi trường đoản cú tay tôi. Tôi gào khóc, khi nhìn thấy anh núm gượng võ thuật với bản thân bản thân trên chóng bệnh. Anh trợn mắt, thủ túc lạnh cùng cứng ngắc. Đôi môi mong muốn nói nào đấy nhưng bất lực. Bác sĩ từ vào phòng căn bệnh bước ra ngoài, quan sát tôi rồi rung lắc đầu. Tôi bắt đầu biết, cảm giác phiên bản thân sụp đổ là như thế, tận mắt chứng kiến cái bị tiêu diệt của anh là đau buồn gấp nghìn lần lúc tôi bị tai nạn đáng tiếc xe.Ông buôn bản yêu à, đừng lo cho em, em sẽ sống tốt quãng đời còn sót lại của mình. Anh hãy an nghỉ, đừng nhọc lòng đến con nhóc ngộ nghĩnh ngu lẩn thẩn như em nhé. Bởi vì vì, em đang chỉ khóc một lần này nữa thôi, em hứa hẹn đó.……………….

Có một người đã có lần hứa đã ở cạnh tôi mãi mãi…Có một người đã có lần hứa sẽ luôn lân cận che chở tôi vĩnh hằng…Có một người đã có lần nói: trong tương lai anh sẽ không cho em bị tiêu diệt trước anh, chính vì khi ấy anh sẽ rất đau lòng…


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *