Thu Cuối

Cho bao nhiêu yêu yêu mến nay bay xaHoen song mi lúc thu gửi em quaĐã từng ngọt ngào, giờ nhận đắng cay vày anh


Thu vờn tóc em mơn man bên làn gióVương trên mi ai lá rụng con phố nhỏNhẹ nhàng nơi đây mùi mùi hương hoa sữa đóNghe xung quanh âm nhạc vang lên sao thân quenTrong từng nào ngu ngơ vu vơ mùa lá vắngThật dìu dịu dù mùa thu không hề yêu anh nữaĐã từ rất mất thời gian rồiTrong anh khái niệm hai giờ đồng hồ yêu thươngAnh quan trọng trao cho ai kể từ lúc anh tất cả emMùa thu kia anh bao gồm emVậy cớ sao giờHơn một năm trôi qua bạn đã không giống xa thiệt nhiềuAnh nghe tiếng lá rơi không hề em nữaVà ngày thu đến anh không thể em nữaCó lẽ nào em vội quên điVà có lẽ rằng nào em đưa ngày thu điCó lẽ nào mùa thu chẳng còn sót lại gìTrong chổ chính giữa trí emCó lẽ làm sao em buông anh đi xa mấtCó lẽ nào anh chưa hẳn người cơ mà em yêu thương nhấtCó lẽ nàoAnh bắt buộc tự nhủ rằng chỉ là một trong những giấc mơAnh mất em rồiThu mang lại và đi giống như những gì đã sắp đến đặtTrang giấy trắng đâu thể mờ đi từng màu ai oán của nắngÀ ơi vu vơ câu hát chắc rằng chưa bao giờ anh viết tặngEm nhẹ bước đi qua bao ngọt ngào, từng nào cố gắngCó hay là không những cách thềm trong trái tim em buộc phải một khoảng rộng?Biết dịp nào anh có thể lại được gặp mặt em một lượt nữaLà khi ấy anh cảm giác mùi hương thơm tàn cánh hoa sữaAnh yêu em thật nồng thắm như một định lí vẫn muôn thuởYêu!Một người chắc hẳn rằng phải học thêm nhiều điềuEm là miếng ghép sau cùng anh còn thiếuNhiều đêm dằn lặt vặt tự rứa mình ko hiểuLắm hồ hết yêu yêu thương trôi qua trong em làm sao thật nhiềuKhông!Lí bởi nào đã khiến cho em cùng fan đó gặp gỡ mặt rồi vội yêu?Cánh cửa hi vọng như đã đổ sập tức thì trước mắtKhông còn hơi ấm nụ hôn bờ vai êm thật chặtCảm xúc thốt nhiên như bị tiêu diệt lặngĐông tới lép nhắn anh rằngThu cuối rồi cũng qua nhanh kéo theo cơn gió lặng lẽ hòa rã vào trongMột buổi chiều mưa vắng, yeahLê song chân chưa có người yêu anh đã hối tiếc thật nhiều (thật nhiều)Sao anh cần yếu ngăn được nước đôi mắt nhạt nhoà? (vì ai)Đành ôm bờ vai rét cuối thuCho anh thêm bùi ngùi (vì anh)Cho từng nào yêu yêu thương vụt bayCho từng nào yêu thương mãi xa (mãi xa)Và xa cuối tận chân trờiCó lẽ nào em vội vàng quên điVà chắc hẳn rằng nào em đưa ngày thu điCó lẽ nào mùa thu chẳng sót lại gìTrong trung ương trí emCó lẽ nào em buông anh ra đi mấtCó lẽ làm sao anh chưa phải người mà lại em yêu nhấtCó lẽ nàoAnh bắt buộc tự nhủ rằng chỉ là một trong những giấc mơVà anh đã mất em rồiHà Nội chắc hẳn rằng đẹp tốt nhất về đêmCũng chính là lúc ôm em thiệt chặt thông qua mọi nẻo phố cổ ta thường xuyên đếnNhắm mắt chạm nhẹ nỗi nhức miền ko tênGiật mình bỗng dưng nhớ anh cần thiết với đếnChỉ là niềm mơ ước quá êm đềmTrọn vẹn một vòng tay dịu êmRồi cứ man mác vu vơ ngẩn ngơ chờ đông tớiLiệu rằng một mai đang còn thấy nhau trê tuyến phố đời?Ta cũng đâu ngờ sau bao ngày hóng đợiBài hát chứa lên về thu thành phố hà nội sẽ theo thuộc emNhưng thuộc hình láng mớiVà có lẽ rằng nàoCó lẽ làm sao em vội vàng quên đi (có lẽ, chắc hẳn rằng nào)Và chắc rằng nào em đưa mùa thu đi (có lẽ, có lẽ nào)Có lẽ nào mùa thu chẳng còn sót lại gìTrong chổ chính giữa trí emCó lẽ làm sao em buông anh đi xa mất (có lẽ, chắc rằng nào)Có lẽ làm sao anh không hẳn người cơ mà em yêu tuyệt nhất (có lẽ, chắc hẳn rằng nào)Có lẽ nàoAnh yêu cầu tự nhủ rằng chỉ là một giấc mơAnh mất em rồiCó lẽ làm sao em vội vàng quên đi (có lẽ, có lẽ rằng nào)Và có lẽ nào em đưa ngày thu đi (có lẽ, có lẽ nào)Có lẽ nào mùa thu chẳng còn sót lại gìTrong trung tâm trí emCó lẽ nào em buông anh đi xa mất (có lẽ, chắc rằng nào)Có lẽ nào anh chưa hẳn người nhưng em yêu độc nhất (có lẽ, chắc rằng nào)Có lẽ nàoAnh nên tự nhủ rằng chỉ là một trong giấc mơ (chỉ là 1 giấc mơ)Anh mất em rồi

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *