Hãy để thời gian trả lời

minhmangreen.com - Một tình thân ảo từ thời điểm cách đây 10 năm mang lại những nỗi đau như thế là thừa đủ. Mình ko muốn, không muốn quá khứ lặp lại. Ngày đó, bạn ta ngơi nghỉ đất việt nam này cơ mà mình còn không đủ quả cảm gặp mặt rồi dẫn đến chia tay. Huống gì, hiện nay anh ở bí quyết mình cả nửa vòng Trái Đất... Cầm nên, mình đã khóc. Rất mất thời gian rồi, mình mới khóc được... Các uất ức, phần lớn nghẹn ngào trong tâm địa cứ cầm cố chuyển thể thành nước mắt...

Bạn đang xem: Hãy để thời gian trả lời


*

Những ngày chuyển mùa... Trời xứ Quảng bắt đầu vào những ngày se se lạnh. Cái cảm hứng lành lạnh, ko mưa, chạy xe ở ngoài đường cho hơi lạnh trộn phả vào mặt thật đã...Tối nào cũng nhâm nhi ly trà hoa cúc âm ấm với một mong muốn tràn đầy đã ngủ ngon nhưng mà chả chức năng gì. Vì lý do gì?Một mớ bài bác tập chất đống và sắp đến hạn tuy thế vẫn không tài như thế nào tập trung. Chắc rằng nước cho chân mới nhảy vẫn thành thói quen được cưng chiều chiều bởi vì con bé chả tất cả kỷ luật phiên bản thân. Không học hành, ko từ thiện, quá trình không tập trung... Giao mùa là lại như vọc ư? Hôm qua, nằm nghiêng một bên bị trẹo cổ cụ là không đi đánh cầu lông được. Tuần chỉ tập 2 buổi nhưng mà tuần này nghỉ cả 2. Đam mê một thời - một thời không sót một ngày làm sao đâu rồi?Ngồi lục lại mớ bài viết đăng bên trên mấy báo thời trước ra đọc. Tự dưng đâu ghi nhớ ra câu chuyện Chiếc khăn gió rét mướt ngày nào... Đã mười năm trôi qua. Thời hạn trôi qua chóng vánh và không quên tặng kèm cho kẻ ở lại phần lớn nỗi đau, sự trì trệ dần và nhiều khi là sự xáo động trong tim hồn.Hôm nay, một nhỏ dại em ngồi trung tâm sự chuyện bố nó bị đột quỵ. May cơ mà nó vẫn còn đấy lưu lại một quãng video nhỏ dại ba nó hát. Tôi chỉ có cảnh bố tắm mưa với không một lời của cha để lưu.Hôm nay, chúng ta ngồi đề cập với tôi về mẩu chuyện yêu xa phía trên luẩn quẩn, không lối ra của bạn. Chia ly và yên ổn lặng. Chúng ta đau. Bạn ốm gò, niềm vui mang hầu như nỗi bi thương nặng trĩu. Thấy thương chúng ta vô bờ.Cũng hôm nay, một nhỏ tuổi bạn mắt đượm bi thương bảo phân chia tay với người yêu. Hỏi bạn muốn đi đâu đến khuây hay là không thì chúng ta bảo bình thường. Ờ thì thông thường trong phần đa nỗi nhức bất thường. Mắt chúng ta sưng húp, thâm đen mà lại bình thường. Thôi thì chắc bạn muốn ở một mình để gặm nhấm nỗi đau?Cuối chiều, ngồi tiến công đánh gõ gõ Đơn đăng ký hiến mô, tạng. ở đầu cuối thì con tín đồ cũng về bên "Cát bụi" mà thôi. Ngồi suy nghĩ sẽ lựa chọn hiến dòng gì? tự nhiên, cũng đều có thoáng sờ sợ. Như thế nào là giác mạc, sụn, xương, hiến xác, da, tim, thận, phổi... Chiếc nào sợ quá cứng cáp mình xin giữ giàng cho riêng rẽ mình. Đặc biệt là một trong trái tim. Một trái tim nhạy cảm cảm, đáng yêu và dễ thương tổn cần phải lưu lại thôi... Ký hoàn thành đơn cảm xúc nhẹ người...

Xem thêm: Cần Mua Thanh Lý Xe Tập Đi Bằng Gỗ Cho Bé Ở Đà Nẵng, Thanh Lý Xe Tập Đi


*

Nhỏ em bảo, sao chị không chịu đựng lo cho chị mà lại cứ lo cho những người khác hoài. Mình chần chừ phải lo cho mình kiểu chi đây? Chắc tương đối nhiều năm rồi mình không viết đầy đủ dòng về tình cảm. Đã từ bỏ lâu, nhủ rằng đã chỉ như vậy thôi. Một mình. Mặc cho tất cả những người đời có ân hận hả, tò mò, hỏi han. Mặc mang lại mai côn trùng này nọ... Bản thân trốn chạy. Tự trở thành mình thành một đứa phụ nữ mạnh mẽ bao gồm phần nam tính mạnh mẽ trước mặt bạn khác. Cứ khoác tất cả. Mặc cho má ngày nào thì cũng lo lắng. Khoác cho bạn bè cũng từ từ từng đứa lập gia đình, tránh xa mình như một kẻ xa lạ.Trong tín đồ mình gồm 2 kẻ trường thọ - một là cực kỳ vui vẻ, nhí nhảnh, nhiều khi nghịch ngợm. Phương diện còn lại, là một kẻ lạnh lùng, tua góc, xù xì. Ai đã biến mình thành một kẻ như vầy? Chỉ trên mình mà thôi nhỉ? nhường nhịn như, sau hôm qua, khiến mình cũng cân nhắc đôi chút về chuyện tình cảm.Mình phải can đảm thú dìm với chính bản thân thôi - thật ra mình cũng có cảm xúc cô đơn. Sau rất nhiều lớp xù xì đậy chắn cẩn trọng kia thì cũng chỉ là 1 trong trái tim tổn thương cần được bảo đảm và yêu thương. Tự nhiên, hy vọng đi mang đến một ở đâu đó xa xôi. Một mái ấm nhỏ. Mình vẫn ngồi viết, vẫn nuôi hầu như còn vật dụng nhỏ, đang trồng một vườn cửa hoa với rau. Vẫn ngồi đan các cái khăn len ấm áp. đang ngồi đọc, ngấu nghiến số đông quyển sách hay. Sẽ tìm cách hỗ trợ những người trở ngại xung quanh.Tại sao những thời nay mình lại suy nghĩ về anh - tín đồ lạ phương trời xa đó. Anh cùng quê cùng với mình. Anh chủ động kết các bạn Facebook với mình. Nếu như là bình thường, mình sẽ không kết bạn với người lạ nhưng do anh để lại vài lời nhắn, rượu cồn viên công việc thiện nguyện ý nghĩa của mình. Rồi đôi bố câu nói xóm giao qua lại. Và đầy đủ hôm sau đó, anh liên tiếp bắt chuyện với bản thân hơn. Mình chả hiểu tại sao, việc trò chuyện với "người lạ" lại không thể lạ chút nào. Mình lại cảm giác thoái mái chia sẻ hơn về công việc, về việc thiện nguyện, câu hỏi học và đầy đủ chuyện chẳng đầu chẳng cuối của mình. Rỉ tai một thời gian, mình new biết anh ko ở việt nam này nhưng ở chỗ đất Mỹ xa xôi. Anh sinh sống nội tâm. Mình cũng sống nội tâm. Mình chỉ nghĩ, anh bắt buộc một người các bạn để chia sẻ. Thú thật, mình cũng như vậy...Những ngày vào buổi tối cuối tuần vừa rồi, mình cứ xem xét mãi. Bản thân sợ trung tâm hồn nhạy cảm cảm của chính bản thân mình lại suy nghĩ về bạn anh phương xa đó. Mình hại một kịch phiên bản cũ lại xẩy ra như chuyện từ thời điểm cách đó đã mười năm. Một tình thân ảo từ thời điểm cách đó 10 năm đem lại những nỗi đau như thế là quá đủ. Mình không muốn, không muốn quá khứ lặp lại. Ngày đó, bạn ta sinh hoạt đất vn này mà lại mình còn không đủ kiêu dũng gặp phương diện rồi dẫn đến phân chia tay. Huống gì, hiện thời anh ở bí quyết mình cả nửa vòng Trái Đất... Vậy nên, tôi đã khóc. Rất rất lâu rồi, mình new khóc được... Những uất ức, phần lớn nghẹn ngào trong tâm địa cứ nắm chuyển thể thành nước mắt...
*

2 hôm trước, anh nói chuyến bay vị delay. Mình hỏi anh đi đâu? Anh nói: "Về thăm em". Anh đã từng bảo cùng với mình, anh là nhỏ trai, hay đi đây đi đó, chuyện gồm hay không đủ một bạn bạn so với anh là chuyện bình thường. Thế cho nên đừng tin lời của anh. Anh bảo là cụ mà sao mình lại tin là anh vẫn về gặp mặt mình cơ chứ?Ngày hôm qua, vừa ngồi nghe chuyện trọng điểm sự của bé dại bạn, mình lại nghĩ mang lại anh. Mình thương bạn, lại vừa yêu quý chính bản thân mình. Suốt một ngày rẻ thỏm ko thấy anh hỏi han. Bản thân linh cảm, là anh sẽ ở dùng Gòn. Tối, viết một mẫu tâm sự thật dài trên Facebook cùng với câu kết: "Liệu linh cảm của bản thân mình sẽ đúng? thời hạn sẽ vấn đáp thôi..." phần đa dòng này, chỉ để cơ chế một mình Facebook của anh rất có thể xem được thôi. Bản thân hy vọng, anh sẽ đọc được...Hôm nay, anh bắt chuyện. Mình hỏi anh đang nơi đâu trên trái đất này. Anh bảo đã ở sử dụng Gòn. Vậy là linh cảm của chính bản thân mình đúng. Từ bỏ nhiên, lòng bản thân thấy vui rồi cũng lại chùng xuống thật nhanh. Anh nói rất có thể sẽ về quê vào vài ngày nữa. Mình thích hỏi rất nhiều, hỏi bao giờ anh đi lại? Anh về quê vẫn muốn ăn lại món gì không? vẫn muốn đi bước chân đi dạo phống cổ Hội An không? vẫn muốn chạy xe với em lên đèo Hải Vân không? Đầm Lập An mùa này đẹp lắm.... Ráng rồi, mình chỉ nói được lời chúc anh vui vẻ.Tại sao rứa hả mình? Mình ngây ngô quá! lý do lại cứ suy nghĩ về một fan chỉ rỉ tai hơn một tháng. Lý do mình lại xù xì, chông gai với những người lạ tuy vậy đối anh thì lại khác...Thôi thì, đợi thời hạn trả lời thôi. Bao gồm duyên, ắt sẽ gặp. Và mình có lòng tin vào linh cảm của mình.© người sáng tác ẩn danh – minhmangreen.com

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *