PNO - Ngày ngày, họ tất bật đi làm, đưa con đi học, về nhà cùng chăm bếp lửa cơm nóng. Tối tối, khi các con đã yên giấc, họ dành cho nhau khoảnh khắc riêng tư, nâng niu nhau, nồng nàn như cặp tình nhân.
Ngày cưới của cô dâu mê áo lính |
Anh thích áo trắng, nàng mê áo lính
Vào đầu năm 2014, anh Chử Văn Hữu quen cô Trần Thị An qua một người bạn. Nhiều bạn bè của anh thắc mắc vì sao anh chàng ít nói, hay mắc cỡ lại tán được cô nàng nói nhiều, uống giỏi rượu bia. Cô làm nghề phiên dịch tiếng Trung Quốc, thích bay nhảy, đang chờ cơ hội sang nước ngoài làm việc.
Bạn đang xem: Những câu chuyện về vợ chồng
Quả thật An quen biết nhiều chàng trai thích ngâm thơ, mê trà đạo, nhưng cô lại chọn Hữu, chàng trai ba không: không hút thuốc lá; không cờ bạc; không rượu chè. Lần đầu ngồi cạnh nhau, cô ngạc nhiên: “Ơ anh ơi, anh sao thế?”. Anh thật thà nói: “Ngồi cạnh con gái, anh run quá”.
Tìm điểm chung giữa hàng trăm điểm khác nhauBiết vợ ở nhà vất vả, biết con thiệt thòi, biết bố mẹ hai bên đã già, Hữu rất áy náy, nhưng anh gạt qua đau buồn nung nấu khao khát “phải làm gì đó để thay đổi cuộc sống này”. Thế là anh quyết tâm đi học, hy vọng có kiến thức chuyên môn để xin chuyển công tác về gần nhà, hỗ trợ vợ con và báo hiếu.
Sự nỗ lực học hỏi của anh đã có kết quả tốt. Anh tốt nghiệp bằng giỏi và hiện là giảng viên tại Học viện Hậu cần (Hà Nội) quân hàm thiếu tá. Cuộc sống gia đình bớt phần cơ cực. An có thêm nhiều thời gian hơn cho công việc và phát triển bản thân. Hiện cô tập trung cho một doanh nghiệp nhượng quyền sức khỏe và phiên dịch tiếng Trung Quốc.
Thấm thoát đã tám năm bên nhau, bé lớn bảy tuổi, bé nhỏ bốn tuổi và An vừa sinh con thứ ba. Dẫu vẫn có nhiều thách thức phía trước, nhưng hôn nhân của họ hạnh phúc theo chuẩn mực của riêng họ.
Xem thêm: Cười Xuyên Việt 2016
Sau tám năm chung sống, Hữu và An càng hạnh phúc hơn |
Khi được hỏi về bí kíp xây dựng và gìn giữ tình cảm vợ chồng, An chia sẻ: “Dù có chuyện gì đi nữa, giận nhau tím mặt nhưng đến tối thì lại… như lửa với rơm. Mọi chuyện tồi tệ không được đưa vào phòng ngủ. Đó là nơi để vợ chồng nương tựa nhau, vỗ về, chống chọi với giông bão bên ngoài, phải trân trọng và dành cho nhau những giờ phút thăng hoa”.
“Mỗi khi quá bức xúc, tôi dừng lại, ngẫm nghĩ về lý do chọn anh ấy. Khi chung sống rồi, anh ấy có khác xưa không? Dẫu anh ấy chưa làm gì nhiều cho vợ con nhưng bản chất anh là người tử tế, tốt bụng, có hiếu với bố mẹ. Thế nên, khó khăn chỉ là tạm thời, mình cần phải vượt qua”, An nói tiếp.
Dẫu có bận rộn đến đâu, An cũng ý thức chăm sóc bản thân để mang lại cho chồng xúc cảm nồng nàn, mới mẻ. Ngay cả khi mang bầu hay sinh con, làm mẹ bỉm sữa, cô vẫn luôn ăn mặc tươm tất, sạch sẽ, thơm tho. Bệnh của An giảm dần do dinh dưỡng tốt và tinh thần lạc quan.
An nói cô thích nằm trong lòng chồng để được vỗ về, âu yếm. Người chồng giản dị, thật thà nhưng lại mang cho cô cảm giác là chỗ dựa tinh thần vững chãi. An thổ lộ: “Tôi hiểu mình là cô gái làm anh ấy “run rẩy” ngay từ buổi đầu và giờ vẫn vậy, nên dẫu có vất vả, dẫu có chịu thiệt đôi chút, tôi vẫn vui”.
Khi Hữu chuyển công tác về gần nhà, anh có điều kiện chăm sóc gia đình nhiều hơn. Anh không quản ngại bất cứ việc gì trong nhà. Giữa An và Hữu có đến hàng trăm điểm khác nhau. Nhưng khi đã chọn về chung một nhà, chọn đồng hành cùng nhau, họ tìm điểm chung. Họ học cách chấp nhận thói quen của nhau, học cách lựa nhau để “kê cho vừa”, học cách trân trọng tình cảm “chúng ta là duy nhất của nhau”.