闪电冲线2

Màu nền Màu tối Mặc định Xám nhạt Xanh nhạt Xanh đậm Vàng nhạt Màu sepia Vàng đậm Vàng ố

Font chữ: Palatino Linotype Bookerly Segoe UI Patrick Hand Times New Roman Verdana Tahoma Arial

Chiều cao dòng: 100 120 140 160 180 200

Kích cỡ chữ:

Bạn đang xem: Sam chop va toc to 2 tap 1 - Hưmmm...cái gì vậy...Giang Xuyên chật vật ngồi dậy.

Bạn đang xem: 闪电冲线2

Đầu cậu quay cuồng và chẳng nhớ nổi chuyện gì. Cậu đưa tay lau lại kính. Bấy giờ Xuyên mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Quen thuộc. Nhưng lạ lẫm.Đây rõ ràng là phòng của Lục Phi, thời anh còn là tay đua của đội Bộc Phá.Nhưng Xuyên đã bắt đầu nhận ra sự kì quái của căn phòng. Cảm giác như đã có một người khác ở đây vậy. Quần áo vắt trên ghế, dụng cụ sửa xe bày trên bàn, chiếc ghế kê lệch sang một bên. Chẳng giống Lục Phi chút nào.Và quan trọng, nếu Lục Phi đưa cậu về đây, anh ấy đã không để cậu nằm sõng xoài dưới sàn thế này.Không lẽ cậu đang bị bắt cóc?Đang hoảng loạn trong mớ suy nghĩ, Xuyên bỗng nghe tiếng bước chân đều đều tiến về phía cửa ra vào. Xong rồi!Mắt cậu dáo dác tìm chỗ trốn. Gầm giường ư? Không bao giờ! Vậy nên Xuyên quyết định chui vào chiếc tủ đồ cao chưa đến vai mình để trốn.Cậu bất giác run lên, trí tưởng tượng đưa cậu đến viễn cảnh một tên sát thủ cao lớn đến và lục tung căn phòng để tìm cậu. Không gian như lắng đọng lại, cậu lắng nghe từng âm thanh vang lên. Cửa mở ra ken két. Xuyên nín thở. Bước vào là một thiếu niên trạc tuổi cậu. Mái tóc màu hạt dẻ buộc đằng sau, gương mặt bơ phờ. Cậu mặc bộ đồng phục tím xanh đặc trưng của đội Bộc Phá.Xuyên sững sờ đến mức nín thở. Kí ức trong cậu tràn về.Cậu trai kia, không lầm đi đâu được, chính là Lục Phi - anh trai cậu.Nhưng là phiên bản 5 năm trước.Mọi chuyện còn kì quái hơn lúc đầu. Xuyên chuyển từ sợ hãi sang sửng sốt.Không thể nào! Kể cả có một cậu bé y chang anh cậu 5 năm trước, thì chẳng lẽ người đó ở trong đội Bộc Phá mà cậu không biết?Chỉ có thể giải thích bằng một thứ. Một điều mà cậu chỉ thấy trong mấy bộ phim viễn tưởng."Du hành thời gian".Cậu đã quay về phòng của anh trai 5 năm trước.Xuyên vẫn im lặng quan sát bên ngoài qua khe cửa tủ. Lục Phi, phiên bản 13 tuổi, nằm vật xuống chiếc ghế dài một cách mệt mỏi. Có vẻ như cậu không được khỏe.2 phút...5 phút trôi qua...Lục Phi vẫn nằm trên ghế. Tuyệt! Xuyên chỉ đợi có vậy, khẽ khàng đẩy cửa tủ, khó khăn đưa chân ra ngoài. Việc ngồi một chỗ quá lâu khiến chân cậu tê cứng, và chuyển động trở nên khó khăn hơn.Nếu lỡ tạo ra tiếng động gì, đời này coi như bỏ.Giang Xuyên thành công bước ra ngoài. Cậu nhìn xung quanh. Lục Phi ngủ trên chiếc ghế dài, không có một dấu hiệu tỉnh giấc nào.Quả là cơ hội vàng để tẩu thoát.Giang Xuyên ước cậu đã làm vậy.Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta đưa ra những quyết định quái gở."Thôi được rồi, một chút thôi!"Dù sao đó cũng là Lục Phi. Không thể bỏ mặc anh ấy như vậy.Xuyên lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, rón rén bước đến gần Lục Phi. "Anh ấy ngủ say vậy, chắc không biết đâu nhỉ". Và khi Xuyên giơ chiếc áo lên trên người Phi, tiếng báo thức reo lên liên hồi, như sét đánh ngang tai cậu.Rồi xong.Tận thế rồi."Chết mầy rồi Xuyên ơi."Lục Phi cựa mình, nhăn mặt vì tiếng réo chói tai của chuông báo. Cậu mở choàng mắt ra. Đập vào mắt anh là một cậu bé tóc xanh sẫm, đeo kính,hai tay cầm áo khóac của anh, nhìn xuống anh với ánh mắt thất thần.Lục Phi há hốc. Cậu bật dậy, giọng còn hơi ngái ngủ:- Ủa Xuyên, em đến đây lúc nào vậy?Trong khi "Giang Xuyên" lớn còn đang ấp úng, ậm ừ, Lục Phi nhanh chíng thấy sự bất thường. Cậu bé 5 tuổi lại cao hơn cậu, đeo cặp kính dày và mặc bộ đồ không thể nghiêm túc hơn. Cậu lập tức nhảy khỏi ghế, lùi lại:- Kh-không phải Xuyên! Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?- C-cậubình tĩnh, mình không có ý định gì xấu đâu. Chỉ là...Xuyên hoảng loạn, cố nghĩ cho ra một lý do. Lục Phi thấy cậu bé kia lúng túng như vậy cũng dịu xuống, khoanh tay lại, thở dài:- Thôi được rồi, cậu... chỉ cần cho tôi biết tên và địa chỉ thôi vậy. Chết rồi! Làm sao bây giờ. Nếu nói cậu đến từ tương lai, họ sẽ nhốt cậu vào viện tâm thần mất. Chẳng có ai sẽ tin cậu hết. Ngay cả anh Phi. Hoặc họ sẽ bắt luôn anh ấy nữa.Sau khoảng phút rưỡi, cậu vẫn chưa nói được gì ra hồn ngoài " à ừm... cậu biết đấy... ừ thì". Còn Lục Phi thì tâm trạng cũng rối bời nốt. Cậu cũng không biết xử lí sao. - Vậy... ờm... cậu là thành viên mới của đội hả?Ô! Quả là ý hay! Xuyên thầm nghĩ vậy. Danh nghĩa này sẽ giúp cậu sống sót và ở ké nhà anh trai đến khi tìm được đường trở về. Tuy nhiên, có một vấn đề: các thành viên khác, người bảo hộ, và ông Huy.Thật nan giải.Hay là cứ nói thật.- Thực ra thì... có thể cậu không tin, nhưng thực sự thì khi tỉnh dậy, mình đã thấy đang ở đây rồi á!Arghh! Xuyên bắt đầu hối hận. Sai lầm thứ 2 trong ngày của cậu. Cậu im lặng chờ cơn bão đập vào mặt mình.1 giây2 giây- Cái gì??? Cậu đùa tôi đó hả?Lục Phi có lẽ đã hết kiên nhẫn. Vụ này quá sức với cậu rồi. Tảng lờ mấy lời thanh minh cùa cậu bé trước mặt, Lục Phi quay đi tìm điện thoại:- Tôi chịu! Có lẽ gọi cảnh sát sẽ giúp ích hơn!- Ấy khoan, không cần phải làm vậy đâu anh...- Gì chứ? Cậu định làm sao đây?Lục Phi nhướn mày. Cậu bé này giộg em trai cậu thật, nhưng điều đó không cho phép cậu buông lơi cảnh giác. Cậu trước giờ đâu phải kiểu người dễ dãi!- Ding!Tiếng chuông cửa vang lên. Một giọng nữ cao gọi to:- Lục Phi!!!! Cậu có ở đó không? Mình vào nha, cửa không có khóa.Lục Phi giật mình, đẩy đẩy vai Giang Xuyên vào trong và hốt hoảng nói:- Tạm thời hiện tại cậu không nên để bị bắt gặp, nếu muốn bỏ đi đâu. Nên là nhanh mà trốn đi.Nhưng quá muộn. Trước khi Xuyên kịp hiểu được vấn đề thì người kia đã bật tung cửa và thấy rõ đám lộn xộn trước mặt.- Ồ, cậu có vẻ... ừm... ổn hơn đấy. Mà đây là...- À ... đây là một người bạn của mình thôi... không có gì đâu, cậu không cần đến đây đâu Lệ.Cô gái tóc hồng tên Lệ kia tỏ ra nghi hoặc, nhíu mày hỏi:- Bạn á? Chưa thấy cậu nhắc bao giờ. Nhưng rồi bất ngờ cô nàng đổi thái độ vui vẻ, hồ hởi chạy đến phía 2 người:- Nhưng mà không sao! Trông cậu ấy... có vẻ cũng là tay đua đây. Cậu tên gì vậy, có ở trong đội nào không?Lục Phi vội xua tay, dẫn Trương Lệ ra, vừa đi vừa đánh trống lảng:- Cậu từ từ đã, mà này, về việc lúc nãy ở trường đua...Giang Xuyên nhìn theo bóng hai người đi dần ra hành lang.

Xem thêm: Điểm Chuẩn Đại Học Y Dược Huế Tuyển Sinh 2017, Đh Y Dược Huế Tuyển Sinh Đh Liên Thông Năm 2021

Cậu ngồi thụp xuống. Quá nhiều bất ngờ xảy ra trong 1 lúc khiến cậu thật sự mệt mỏi. Càng nghĩ, đầu óc cậu càng rối bời. Về những chuyện trước khi đến đây, về chuyện vừa xảy ra, về cách để về. Tất cả làm cậu chỉ muốn đánh một giấc dài, cho dù là ở đâu đi nữa.Hiện tại, thành phố Phương Nam- Hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích gì của cậu bé. Chúng tôi sẽ báo cáo ngay khi có bất cứ phát hiện nào.- Vâng, cảm ơn anh.Lục Phi lặng lẽ cúp máy, thở dài. Không ngờ Xuyên lại kích động đến vậy. Anh nghĩ vậy và cảm thấy sự tội lỗi bao trùm. Những điều anh làm, đều là những thứ anh cho là tốt nhất cho người em trai. Nhưng hiện tại, trong đầu anh đặt ra câu hỏi: liệu mình có thật sự đúng không? Nếu đó thật sự là lỗi của anh, có lẽ anh sẽ không chịu nổi, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Lục Phi nhìn ra ngoài cửa. Trời mưa càng ngày càng lớn. Cậu đang ở đâu, có an toàn không, có được ở một nơi ấm áp không. Thật đau khổ thay khi anh bất lực trước tất cả những câu hỏi đó.Khi ấy, ở nơi quá khứ, mưa cũng đang trút xuống.Giang Xuyên mở mắt ra, đã thấy mình đang nằm trên giường. Cậu nhanh chóng đặt chân xuống, chạy đi tìm Lục Phi. Bước chân cậu dừng lại ở căn phòng ngoài, nơi tiếng lòng của dộng cơ xe gầm lên vang vọng.Trên màn hình là một đoạn video về một cuộc đua nào đó. Lục Phi ngồi trên ghế sofa, chăm chú xem. Cảm giác như cậu đang hòa mình vào cuộc đua trong băng hình vậy. Xuyên không nỡ làm đứt quãng khoảnh khắc của Phi, nên cậu lại rón rén quay lại.- Úi yaaa!Chiếc thảm trên sàn không đủ để cậu ngã, nhưng cũng đủ khiến Phi nhận ra sự hiện diện của cậu:- Cậu dậy rồi đó hả?Lục Phi đứng lên, tắt đoạn băng lại. Còn Giang Xuyên quay đầu lại, cười trừ:- À vâng, cảm ơn đã cho em ngủ nhờ. Em đã ngủ bao lâu vậy?- Ừm... lúc tôi quay lại là 5h chiều. Bây giờ là 7h30. Có lẽ mới hơn 2 tiếng thôi.Lục Phi hít một hơi rồi nói tiếp:- Vậy... cậu định thế nào giờ?- M...mình nghĩ mình nên ra ngoài tìm sự giúp đỡ thôi.Giang Xuyên sau giấc ngủ đã lấy lại được sự nghiêm túc của mình. Cậu hiểu không thể lãng phí thì giờ để đi ngủ trong quá khứ được. Việc quan trọng là tìm lại đường về càng sớm càng tốt.- Bây giờ luôn sao?- ...Hiện giờ trời đã tối và mưa cũng khá to. Điều này cũng khiến Xuyên do dự đôi chút. Cậu chưa kịp nói gì thì Phi đã lên tiếng:- Dù sao cũng muộn rồi, cậu... có thể ở lại đây đêm nay.Lục Phi, ngay lúc ấy cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đồng ý để một người lạ vừa mới rơi xuống nhà mình như vậy ngủ qua đêm. Thật chẳng giống cậu chút nào. Tuy vậy, cậu bé này lại cho cậu cảm giác thân thuộc, an toàn.Như thể là... Giang Xuyên?- Hả? Gì cơ? Thật luôn á? Như vậy có ổn không?Xuyên ngạc nhiên. Cậu biết đây là anh trai mình. Nhưng dù gì cũng vừa gặp mà anh ấy đã mở lòng vậy rồi.Nhưng thôi, cậu cũng muốn ở lại đây.Lâu rồi cậu không được ở cùng anh trai lâu như vậy, dù có là phiên bản 5 năm trước.- Vậy cảm ơn cậu nhiều.Giang Xuyên mỉm cười vui vẻ. Lục Phi cũng chỉ "ừ" một tiếng rồi đi.Nhưng Xuyên cá là Phi cũng đang vui.Vậy là đêm ấy Giang Xuyên ngủ lại căn hộ của Lục Phi. Chiếc giường không quá rộng nhưng may thay lại đủ cho cả 2 người. Thậm chí Xuyên còn nhận ra mình cao hơn anh trai ở tuổi này. Màn đêm buông cuống thường là lúc người ta thích tâm sự với nhau. Im lặng một lúc, Phi lên tiếng:- Cậu tên gì?- Mình... tên mình là... Giang.Giang Xuyên không biết tại sao trong đầu mình lại phát ra cái từ đó. Nghe thật giả trân. Nhưng Lục Phi chỉ nhẹ giọng bảo:- Giang Giang... cậu biết không, tên cậu nghe y như em trai tôi vậy.Vâng, vì em là em trai anh mà. Xuyên thầm nghĩ rồi lỡ bật ra một tiếng cười nhẹ. - Hửm? Có gì sao?- Không, không có gì đâu. Nghe vậy khiến mình muốn được nghe kể về cậu ấy.- Ừm... thôi, chúng ta ngủ thôi. Mai tôi phải dậy sớm. Cậu ngủ đi.Giang Xuyên hụt hẫng trước sự từ chối của Phi. Khác với tưởng tượng của cậu, 2 người họ không nói chuyện gì nhiều. Không giống như ở tương lai, anh trai cậu lúc này đối với người ngoài khá dè dặt. Cậu e rằng nếu không phải nhờ bộ mặt này thì đêm nay chắc phải ra đường nằm mất. Lục Phi ngủ khá nhanh. Còn Xuyên thì lại quen thức đêm. Cậu chẳng thể làm gì ngoài ngắm nghía căn phòng rồi nhìn ra cửa sổ. Thành phố Phương Nam vẫn luôn sáng đèn, dù cảnh sắc có thay đổi. Căn phòng của Phi vẫn y hệt như trong ký ức của cậu những lần tới thăm anh trai thời còn nhỏ. Những áp phích về các tay đua giỏi, bảng phân tích xe, lịch đấu, mô hình, cúp và huy chương. Ký ức trong cậu ùa về.Rồi cậu quay sang nhìn Lục Phi nằm bên cạnh. Mái tóc dài vẫn được cột lại ngay cả khi ngủ. Anh cậu không quá khác biệt với sau này, có chăng là khuôn mặt có tròn hơn trong tương lai thôi. Cậu nghĩ về hiện thực của mình, về chuyện của cậu và anh trai ở hiện tại.Giang Xuyên thở dài. Phải lâu lắm rồi cậu mới gặp lại anh ấy, vậy mà mở đầu lại là sự căng thẳng như vậy. Rồi lại còn vướng vào chuyện kì quái này. Giang Xuyên hiện giờ không còn giận Phi như mấy ngày trước nữa. Cậu ước được giống như hồi xưa, mỗi khi giận dỗi, muốn làm lành cậu chỉ cần nhào vào lòng anh là tự khắc mọi thứ quay lại bình thường.Giờ thì một câu "cảm ơn anh" cậu cũng thấy ngại muốn chết chứ đừng nói là ôm ấp.Cậu thực sự không muốn hai anh em càng ngày càng xa cách như vậy.Thôi thì...Trước mắt phải nhanh chóng tìm cách quay về thôi. Những chuyện về tình cảm, đành gác lại vậy.Cứ thế, dòng suy nghĩ lan man đưa cậu chìm vào giấc ngủ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *